Hãy cùng The Highball gặp gỡ Bao Zoan - một photographer trẻ có những góc nhìn thật độc đáo về cuộc sống, và chiêm ngưỡng các tác phẩm của anh chàng này.
Xin chào Bảo, bạn có thể giới thiệu đôi chút về bản thân mình được không?
Chào The HighBall, mình là Bảo Nguyễn - hay còn được gọi là Bảo Zoan. Mình đến từ Đồng Nai và hiện tại mình là một nhiếp ảnh gia tự do, sống và làm việc ở Sài Gòn.
Bạn đã cầm máy bao nhiêu lâu rồi, và hành trình của bạn đến với nhiếp ảnh diễn ra như thế nào?
Sau khi lục lại lịch sử của Facebook, mình nghĩ mình bắt đầu đâu đó vào năm 2013, khi mình mua được bộ máy Canon 1100D và lens kit 18-55mm bằng số tiền tiết kiệm được sau những đầu tiên đi làm
Mình khởi động nhiếp ảnh bằng việc chụp các ngõ hẻm mà mình luôn thấy tò mò ở Sài Gòn và đưa những điều đó lên Facebook để chia sẻ. Mọi người có vẻ thích cách mình nhìn mọi thứ nên mình đã rất vui.
Được biết bạn có những bức ảnh rất độc đáo về cuộc sống nội ô của Sài Gòn, bạn sẽ miêu tả nhiếp ảnh của mình như thế nào?
Mình nghĩ nhiếp ảnh của mình đơn giản và không cầu kì, mình như kẻ may mắn khi được thấy chúng hiện hữu ngay trước mắt.
Cảm hứng đằng sau nhiếp ảnh của bạn là gì? Bạn hay làm gì để tìm cảm hứng?
Giai đoạn hiện tại có lẽ là phim của Wes Anderson, mỗi cảnh quay như mô tả được những điều mình mong muốn tái hiện lại khi bắt đầu đi dạo, khi bị tuột mood mình thường gọi gà rán về và xem phim của Wes Anderson.
Bạn có thần tượng một nhiếp ảnh gia hay đạo diễn phim nào không?
Mình thường đến một quán cafe sách ở Đà Lạt và chỉ xem đi xem lại một cuốn sách, cuốn sách ảnh "All About Saul Leiter" tổng hợp những tác phẩm nổi bật nhất của Nhiếp ảnh gia người Mỹ này.
Nó luôn mới mẻ mỗi lần mình xem lại, vì một lý do nào đó, mình không thể tìm được cảm giác này khi xem các cuốn sách ảnh khác.
Giữa kỷ nguyên nhiếp ảnh trở thành một bộ môn nghệ thuật có thể được tiếp cận một cách dễ dàng, bạn nghĩ điều gì khiến một nhiếp ảnh gia như bạn trở nên khác biệt với số đông?
Mình nghĩ trong số đông chỉ có duy nhất mình có tên Bao Zoan.
Với sự xuất hiện của AI, bạn nghĩ khoảng không cho những người làm nhiếp ảnh có bị đe doạ không?
Mình thấy, giữa kỷ nguyên nhiếp ảnh kỹ thuật số, nhiếp ảnh film (analog) vẫn sống và tồn tại được tới tận bây giờ với tuyên ngôn “film never die” - đó như một sự khẳng định cho sự tồn tại của hình thái nhiếp ảnh cổ điển.
Và giai đoạn này cũng vậy, mình hiểu mọi việc có thể dịch chuyển theo thời thế nhưng với nghệ thuật nhiếp ảnh, vẫn sẽ là người chụp ảnh chứ không thể đòi là AI chụp ảnh giúp bạn.
Comments